Tại phòng triển lãm, có mặt một nghệ sĩ lớn. Ông được đề nghị làm một cái gì giúp vui cho khán giả. Ông đồng ý và hỏi xem mọi người muốn ông làm gì.
Sau vài giây thinh lặng, một giáo sĩ già đề nghị : “Thưa ngài, ngài có thể đọc thánh vịnh 23 chứ ?”
Nhà nghệ sĩ thoáng ngỡ ngàng. Rồi ông nói : “Tôi sẵn sàng chiều ý ngài, với một điều kiện là khi tôi đọc xong, ngài cũng phải làm như tôi.”
Giáo sĩ đáp : “Tôi à ? Tôi đâu phải nhà hùng biện ? Nhưng nếu ngài muốn, tôi xin sẵn lòng.”
Nhà nghệ sĩ bắt đầu đọc. Giọng điệu tuyệt vời. Khán giả ngây ngất. Và khi kết thúc, một tràng pháo tay như sấm vang dội khắp phòng.
Rồi đến lượt vị giáo sĩ. Âm giọng bình thường, điệu bộ không có. Khi ngài đọc xong, chẳng ai vỗ tay. nhưng mọi cặp mắt đều ướt lệ. Nhiều người gục đầu.
Nhà nghệ sĩ bước tới, đặt tay trên vai vị giáo sĩ nói : “Thưa quí vị, lời tôi chỉ đi tới đôi tai quí vị, còn lời vị này đi vào con tim quí vị”.
"Chúa là mục tử chăn dắt con, con chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho con nằm nghỉ.
Người đưa con tới dòng nước trong lành và bổ sức cho con.
Người dẫn con trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.
Lạy Chúa, dầu qua thung lũng âm u con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương Chúa, ấp ủ con suốt cả cuộc đời,
và con được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên"