Friday, April 23, 2010
Thursday, April 22, 2010
Five Finger Prayer
2. The next finger is the pointing finger. Pray for those who teach, instruct and heal. This includes teachers, doctors, and ministers. They need support and wisdom in pointing others in the right direction. Keep them in your prayers.
3. The next finger is the tallest finger. It reminds us of our leaders. Pray for the PRIME MINISTER, no matter how you voted, leaders in business and industry, and administrators. These people shape our nation and guide public opinion. They need God's guidance.
4. The fourth finger is our ring finger. Surprising to many is the fact that this is our weakest finger, as any piano teacher will testify. It should remind us to pray for those who are weak, in trouble or in pain. They need your prayers day and night. You cannot pray too much for them.
5. And lastly comes our little finger - the smallest finger of all which is where we should place ourselves in relation to God and others. As the Bible says, "The least shall be the greatest among you." Your pinkie should remind you to pray for yourself. By the time you have prayed for the other four groups, your own needs will be put into proper perspective and you will be able to pray for yourself more effectively.
Tuesday, April 20, 2010
Thi Ca công giáo
Vâng lời Thầy con xin thả lưới
Phục sinh 3 năm C-2010
Vâng lời Thầy con xin thả lưới
Dù cả đêm chẳng bắt được mẻ nào
Thuyền nhẹ tênh nhưng lòng buồn rười rượi
Biết mai này sẽ sinh sống làm sao?!
Vâng lời Thầy con xin thả lưới
Dù trắng đêm mệt mỏi vô cùng
Bên phải mạn thuyền vừa tung xuống dưới
Cá đâu chui đầy lưới sắp rách tung?
Leo lên bờ vội vàng mặc áo
Thấy lỗi vô cùng nghi ngại lưới gieo
Thầy mỉm cười rồi Thầy lại bảo
Bỏ lưới theo Thầy, con cũng liều
Vâng lời Thầy con xin bỏ lưới
Lưới cá chưa xong, Thầy lại bảo lưới người!
Xác thì khỏe nhưng hồn con yếu đuối
Nhưng quyết theo Thầy dù chưa biết chốn nơi
Rồi cứ thế con đi Thầy ạ
Bỏ biển lên bờ, bỏ hàng họ, tương lai
Nhưng có lần Thầy hỏi làm con buồn quá
Nếu bỏ Thầy giờ con biết theo ai?
Con hỏi thế, nhưng không phải là hỏi lại
Vì trong con, Thầy đã biết câu trả lời
Con bộc trực nghĩ sao nói vậy
Nhưng Thầy biết con thương Thầy lắm Thầy ơi!
Có lần Thầy chợt hỏi mọi người
“Thầy là ai?” con thảng thốt trả lời:
Thầy là con Thiên Chúa Trời hằng hữu
Thầy lại khen con: “chính Cha ta chọn ngươi!”
Dù là tin nhưng lắm phen yếu đuối
Có một lần Thầy đi trên biển khơi
Con tưởng là ma, nhưng nếu thực là Thầy cho con đi với
Đi được mấy bước con đã sắp chìm rồi!
Lần Thầy ngủ trên biển đêm sóng gió dữ
Thuyền sắp chìm Thầy vẫn ngủ, tàu nghiêng
Thức Thầy dậy, Thầy quát cho sóng gió
Lặng như tờ, rồi mắng con thiếu đức tin!
Rồi lần Thầy muốn vào Giê-ru-sa-lem
Nơi Thầy biết chắc sẽ bị đau khổ kiếm tìm
Con cản Thầy đừng đi, Thầy quay lại nghiêm:
“Sa-tan, lui lại đằng sau…” con đành im!
Biết thế, Thầy vẫn giao con chìa khóa
Cửa trên trời dưới đất con cầm canh
Thầy bảo giữ, thì con cố giữ đó
Nhưng lắm lo bao chuyện chẳng đặng đành!
Chợt trong bữa ăn Thầy đòi rửa chân cả bọn
Thầy rửa ai cũng mặc, nhưng nhất định không con!
Thầy bảo không cho Thầy rửa tức là con không muốn
Chung phần với Thầy! thôi thì rửa cả đầu, tay luôn!
Thầy nhớ không sau buổi ăn tối sau cùng
Hát thánh vịnh xong, lên núi Ô-liu chung
Con hứa không bỏ Thầy, Thầy bảo ba lần đúng
Con chối Thầy trước gà gáy bình minh!
Đêm cuối cùng có ai mà biết được
Ngoài riêng mình Thầy trong thổn thức khổ đau
Chúng con ngủ mê, Thầy gọi thức, lại ngủ
Chúng con bỏ Thầy trong giờ phút cuối sau
Rồi chúng đến giữa đêm đen với khí giới
Có Giu-đa dẫn lối tìm bắt Thầy
Hắn ôm hôn Thầy! ôi nụ hôn giả dối!
Con muốn cứu Thầy cùng chạy thoát khỏi đây…
Con rút kiếm chém đứt tai một đứa nào
Thầy bảo con hãy xỏ kiếm vào bao
“Kẻ dùng kiếm sẽ chết vì lưỡi kiếm”
Nhìn chúng bắt Thầy đi mà thổn thức nghẹn ngào!
Rồi chúng con đứa nào cũng chạy trốn
Con theo Thầy chỉ khuất bóng xa xa
Ơi hỡi Thầy ơi giờ Thầy trong nguy khốn
Nước mắt con cứ ứa xuống nhạt nhòa!
Nửa đêm hôm con theo vào dinh tòa
Dù giả vờ nhưng có đứa nhận ra
Chúng hỏi ba lần con chối cả
Và Thầy ơi con nghe tiếng canh gà!
Thầy nhìn con mắt buồn không trách móc
Con ra ngoài ngồi một mình khóc lóc
Vừa hứa với Thầy chỉ vào chiều hôm trước
Giờ lại chối Thầy mặt trời chưa kịp mọc!
Thôi thế thôi bây giờ thôi hết
Con theo chân Thầy lên đồi chết
Trở về đời bơ vơ con không biết
Sẽ làm gì cho hết kiếp Thầy ơi!
Nhưng sau ba ngày Thầy chợt phục sinh
Mộ đá kia khăn liệm còn nguyên bên
Con chạy ra không thấy Thầy yêu kính
Về Ga-li-lê Thầy hiện đến nguyên hình!
Thầy hỏi con mấy lần Thầy có nhớ
“Có yêu Thầy không?” con bảo yêu Thầy
Lần thứ ba con nghẹn buồn tiếng thở
Thầy bảo con hãy chăm sóc chiên bầy
Vâng,
Vâng lời Thầy con xin thả lưới
Dù đời con trôi góc biển chân trời
Con xin theo Thầy từ ban đầu đến cuối
Và học Thầy yêu để sống chết vì người!
Vâng,
Vâng lời Thầy con xin thả lưới
Hay Thầy bảo con làm gì đi nữa Thầy ơi!
lykhách
Monday, April 19, 2010
NHỮNG VÒNG TRÒN
Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo tôi thử ném một viên đá xuống nước. Sau đó ông bảo tôi quan sát những vòng tròn trên mặt nước bởi chính viên đá vừa ném. Rồi ông bảo tôi: "Cháu hãy thử hình dung mình như viên đá kia. Trong đời, cháu cũng có thể tạo ra rất nhiều vòng tròn xao động và chúng sẽ ảnh hưởng đến sự an bình của tất cả những người xung quanh."
Và rồi ông tiếp tục: "Hãy luôn nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm về những gì cháu đã đặt vào trong vòng tròn của chính mình và vòng tròn đó cũng sẽ lan toả và chạm vào rất nhiều vòng tròn khác. Vì vậy hãy sống sao cho những điều tốt đẹp mà vòng tròn của cháu tạo nên được gửi đi như những thông điệp của hòa bình và nhân ái đến khắp mọi người. Ngược lại, những xao động sinh ra từ sự giận dữ hoặc ganh tị chắc chắn sẽ lan tỏa và ảnh hưởng đến những vòng tròn khác. Do đó, cháu cần phải ý thức được trách nhiệm của mình đối với tất cả những điều trên".
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng sự an bình nội tại hay sự bất an trong mỗi con người đều chảy ra thế giới này. Vì thế sẽ không thể tạo lập một thế giới hòa bình khi chúng ta đang còn bị vướng bận bởi những xung đột nội tại, hận thù, hồ nghi hay giận dữ bên trong dẫu cho những xúc cảm hay ý nghĩ đó có được nói ra hay không.
Mọi khuấy động xung quanh những vòng tròn diễn ra trong mỗi chúng ta đều tràn ra thế giới rộng lớn này, hoặc để tô vẽ thêm vẻ đẹp cho cuộc sống, hoặc cản trở, phá vỡ những vòng tròn khác.
Thursday, April 15, 2010
Một cậu con trai vừa tròn mười ba tuổi đã quyết định đến gặp một võ sĩ để xin thầy luyện cho cậu một môn võ Judo, nhưng điều đáng tiếc đã xảy ra, trong một tai nạn, cậu đã bị cụt mất cánh tay bên trái, vậy mà một võ sĩ Nhật nọ vẫn đồng ý nhận anh làm đệ tử. Cậu con trai rất đỗi vui mừng và ra sức luyện tập, tuân thủ nghiêm nhặt những điều thầy chỉ dạy và anh ta thực hành rất nhuần nhuyễn những bài học thầy mình đã truyền.
Thời gian trôi qua, cậu theo thầy đã lâu nhưng cậu thắc mắc tại sao thầy chỉ dạy cho cậu một thế võ, một đường quyền duy nhất và ngày nào cậu cũng chỉ luyện tập có thế thôi, cậu bèn xin thầy truyền thêm cho cậu một vài thế võ nữa, vài những đường quyền khác mà cậu thấy những người khác đã biểu diễn rất đẹp mắt. Võ sư trả lời:
- Con chỉ cần biết đường quyền ấy mà thôi và đó là đường quyền duy nhất cần thiết cho con, nên con phải học biết và tập luyện cho nhuần nhuyễn.
Mặc dù không thích thú gì với lời giải thích của thầy nhưng cậu tin tưởng vào thầy và tiếp tục luyện tập mỗi ngày một trở nên điêu luyện hơn. Vài tháng sau đó, võ sĩ cho cậu tham gia một trận đấu võ. Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên vì mình đã thắng hai trận đấu đầu tiên cách dễ dàng. Trận đấu thứ ba chắc chắn sẽ khó khăn hơn và thử thách cậu nhiều hơn, nhưng rồi cậu cũng đã nhanh chóng khống chế được đối thủ thứ ba của mình. Trọng tài đã thổi còi chấm dứt trận đấu trước sự ngạc nhiên của biết bao nhiêu người, bởi cậu đã thắng được những đối thủ của mình là những võ sĩ có thân hình cường tráng và mạnh khỏe hơn, giàu kinh nghiệm hơn trong trường thi đấu. Cậu đã đoạt giải vô địch trong trận đấu.
- Thưa thầy, tại sao con thắng một cách dễ dàng như vậy với chỉ bằng một đường quyền duy nhất.
Võ sư trả lời:
Cậu con trai đã thành công mỹ mãn bởi anh đã trung thành với người thầy dày dạn kinh nghiệm và hoàn toàn tin tưởng vào lời thầy dạy, cho dù có những lúc anh cảm thấy nhàm chán với việc tập luyện một đường quyền duy nhất. Thầy của anh cũng giúp anh gặt hái thành công mỹ mãn là vì ông đã hiểu được ưu khuyết điểm của thế võ cũng như của chính người học trò thân tín của mình. Sống trong cuộc đời, ai trong chúng ta cũng có những vị thầy để hướng dẫn chúng ta gặt được những hoa trái của thành công và ngay cả những thầy dạy cho chúng ta biết thế nào là thất bại.
Mỗi tín hữu Kitô chúng ta cũng có một vị thầy cao cả và muôn thuở là Chúa Giêsu Kitô, Người đã chiến thắng và sẽ giúp chúng ta đạt tới sự toàn thắng. Có thể nói mùa phục sinh là thời gian chúng ta sống trong niềm vui chiến thắng. Chiến thắng cao cả nhất là chiến thắng sự chết. Chúa Giêsu đã chiến thắng sự chết, vượt qua cái chết để bước vào vinh quang phục sinh. Con đường đó Ngài cũng mời gọi chúng ta hãy tiếp bước để gặt hái được những hoa thơm trái ngọt của sự sống vĩnh hằng. Nhưng để được như thế, trước hết mỗi chúng ta phải biết làm theo những gì Người đã dạy chúng ta, vì chúng ta tin rằng Người thấu hiểu tất cả chúng ta và từng người chúng ta nhiều hơn cả những gì chúng ta biết về mình. Người biết con đường nào sẽ đưa chúng ta đến thành công và hạnh phúc viên mãn.
Với niềm tin tưởng đó chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua những gì là gian nan, thử thách của cuộc sống cũng những gì là nhàm chán của cuộc đời với ý thức rằng chỉ có Chúa tồn tại muôn đời và muôn đời toàn thắng. Hãy cùng đồng hành với Người để đi qua các giai đoạn của cuộc sống. Như thế chắc chắn chúng ta sẽ luôn cảm nhận được bình an, hạnh phúc với niềm vui nội tâm sâu xa.
Cầu chúc quí vị và các bạn luôn cảm nghiệm được niềm vui thánh này không chỉ trong mùa phục sinh, mà trong suốt cuộc đời của bạn dọc trên cuộc lữ hành trần thế.
R. Veritas